The Elevator
Năm
2000, con trai tôi đã lớn và phải vào phẫu thuật lưng ở bênh viện
Lockport Memorial, Lockport, NY. Vào thời điểm đó tôi còn nghiện thuốc
lá nên trong suốt ca phẫu thuật của con trai, tôi đợi ở sảnh chính để
tôi có thể đi ra ngoài để hút thuốc khi cần. Sau khi đứng ngoài sảnh
trong khoảng 1 giờ, tôi hút thuốc và khi tôi quay lại, tôi quyết định đi
đến tầng mà con trai tôi đang mổ để theo dõi quá trình mổ của cậu ấy.
Tôi
tiến thẳng đến tháng máy, một tình nguyện viên già ( họ là những người
đã nghỉ hưu giúp bệnh nhân trong việc đăng ký thủ tục nhập viện và các
dịch vụ khác, người này mặc áo khoác thể thao màu xám đính huy hiệu của
bệnh viện) cũng đang bước trước mặt tôi khoảng 20yds đi về phía thang
máy.
Khi
chúng tôi tới thang máy, người tình nguyện viên già bước vào thang máy
đứng phía bên phải, quay lại và ấn nút gọi tầng của bà và tôi đã cố gắng
đi thật nhanh để kịp vào thang máy ( rõ ràng tôi chỉ ở phía sau bà
khoảng 20yds) cửa thang đóng lại. Tôi bấm nút gọi thang máy để đợi cabin
đến, cánh cửa vừa mới đóng lại được 15 giây trước khi mở ra. Tôi nhận
ra bà tình nguyện viên già đáng ra phải ở trong thang máy đã biến mất ở đâu được khi thời gian giữa lúc cửa thang máy đóng lại và tôi đã bấm nút gọi thang sau đó chỉ có 15 giây.
Không
cần phải nói nhiều, tôi đã thực sự choáng váng, tôi lùi lại ra khỏi
thang máy và cố gắng nhớ lại và suy nghĩ không biết chuyện gì đã xảy ra.
Người phụ nữ làm nguyện viên khoảng 70 tuổi, cao khoảng 5’2”, tóc ngắn
màu trắng và được cắt tỉa gọn gàng, bà đeo một cái kính gọng vàng có dây
đeo cổ để bạn có thể tháo kính ra dễ dàng. Cái dây đeo kính được làm từ
sợi dây hạt trân châu. Tôi phải khẳng đinh rằng bà tình nguyện viên rõ
ràng đã xuất hiện trước mặt tôi.
Sau
khi thăm con trai, tôi đi đến văn phòng của tình nguyện viên. Tôi giải
thích cho người đàn ông ở đây về chuyện bà tình nguyện viên già biến mất
trong cabin thang máy
và mô tả bà ta. Gương mặt người đàn ông như biến sắc. Ông ta nói rằng
tên của người phụ nữ là Mary-Ann và ông ta biết đó là bà ta không phải
thông qua mô tả tông quát của tôi mà thông qua cái dây đeo kính bằng hạt
chân trâu mà ba ta đeo. Ông ta nói với tôi ráng tôi là người thứ hai
nói với ông ta rằng thấy bà mặc dù bà đã mất rồi. Ông còn cho biết thêm
người đầu tiên nhìn thấy bà còn biết bà là ai nữa. Ông ấy nói rằng ông
ấy cứ nghĩ người đầu tiên nhìn thấy bác đã nhầm lẫn với ai đó nhưng
không phải
Rõ ràng Mary-Ann bởi quá yêu công việc tình nguyện viên ở đây nên dù qua đời bà vẫn còn ở bệnh viện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét